Nhận được tập
thơ “Huyền thoại người lái đò” của nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn tặng, tôi rất
vui và xúc động lắm.
Thơ Thanh Trắc
Nguyễn Văn là những vần thơ rất thực ở đời thường. Tôi rất may mắn và vinh dự
được biết đến nhà thơ - Một giáo viên vật
lí cấp 3 nhưng yêu thơ đến vô cùng.
Trong cuốn “Giọt
lệ trăng” tác giả gửi tặng, tôi thấy ở trang cuối cùng có dòng “Cảm nhận về thơ
: Thơ là hoa hồng của tâm hồn”. Tôi cứ thắc mắc mãi … hai từ “Hoa hồng” mà nhà
thơ nói đến là gì, là nét đẹp kiêu sa quyến rũ, mùi hương dịu nhẹ của loài hoa
tình yêu hay là một ý nghĩa nào khác mà thôi chưa nghĩ ra.
Và điều đó được
giải đáp bằng những vần thơ của tác giả, rất thực, rất đời thường nhưng lại có
nét cuốn hút rất riêng. Tuy tôi biết đến thơ của Thanh Trắc Nguyễn Văn chưa lâu
nhưng tôi rất thích và yêu luôn tự lúc nào không hay.
Tôi đã đọc tập
thơ “Huyền thoại người lái đò” này tới 4 lần nhưng lần nào đọc tôi cũng phát hiện
ra những điều mới mẽ riêng trong từng bài thơ, trong từng vần thơ lung linh nhiều
màu sắc và đặc biệt hơn là tôi đều dừng lại ở bài thơ “Pleiku buồn không em…”.
Tôi không hiểu vì sao nhưng những vần thơ ấy cứ xoáy vào đầu óc tôi, từng vần
thơ cứ nhảy múa trước mắt tôi bởi ngôn từ nhẹ nhàng mà đượm nét duyên. Tôi đang
ôn thi để thứ 2 thi cả ngày nhưng tôi không thể nào thoát ra được bài thơ ấy và
có điều gì đó thôi thúc tôi phải viết cho bằng được. Thế là giờ đây, ngồi bên
máy tính và viết.
“Pleiku ngan
ngát hương trà
Đi trong sương
trắng ngỡ là áo em
Nhà nàng ngõ lạ
giờ quen
Sao qua trăm buổi
vẫn quên lối về?
Pleiku sóng sánh
cà phê
Dốc lên, dốc xuống
tóc thề xưa bay
Hạt mưa ai chuốt
nhỏ gầy
Tìm em đồi cũ lạnh
đầy nhớ nhung.
Pleiku phố núi
chập chùng
Nửa đêm buồn gảy
bập bùng ghi ta
Biển Hồ chưa đến
đã xa
Cúc quỳ rụng
Thoảng hương trà
tóc em …”
(Pleiku buồn
không em…)
Vâng ! Là thế đấy,
ngôn từ bình dị đến đấy nhưng sao tôi có ấn tượng rất mạnh với bài thơ viết về
phố núi này quá.
Tôi vừa có dịp đặt
chân lên mảnh đất Cao Nguyên trong một tuần – vùng đất của những đồi núi trập
trùng, của những áng mây bàn bạt sớm chiều, của những vườn cà phê, những đồi
thông trải dài xa tít….
Dưới con mắt của
tôi, tôi chỉ kịp thốt lên rằng “Ôi! Đẹp quá” , đẹp bởi những áng mây cứ chùng
chình lượn quanh. Thế nhưng, dưới con mắt
của người nghệ sĩ “Đi trong sương trắng ngỡ là áo em”. Đẹp ! Rất đẹp !
Ở vùng núi cao ấy,
với tôi đó là miền đất lạ, là những khung cảnh mây trắng lượn lờ hay những đồi
núi cứ nhấp nhô liên hồi ấy nhưng nhà thơ đã phát hiện ra được một mùi thơm rất
đặc trưng, rất quyến rũ đó là “hương trà” hòa quyện cùng “hương cà phê”. Khi đọc
bài thơ này, tôi mới hiểu thêm được một phần nào đó về sự cảm nhận thơ của tác
giả.
Đúng vậy, mở đầu
bài thơ, tác giả đã viết “Pleiku ngan ngát hương trà” hay “Pleiku sóng sánh cà
phê”. Đọc câu thơ ấy, tôi cứ nghe mùi hương thoang thoảng đâu đây, mùi thơm dịu
nhẹ mà mát rượi lòng mình. Tôi nhắm mắt lại, mường tượng về vùng núi cao, về lúc
đứng những đồi chè, về lúc nhặt những hạt cà phê trong lòng bàn tay với những
quả chín đỏ căng mọng; tôi hít một hơi cho căng tràn lồng ngực mà nghe lòng
mình dễ chịu quá.
Để rồi cuối bài
thơ, vẫn mùi hương quen thuộc của “phố núi trập trùng” ấy lại xuất hiện lần nữa
“Cúc quỳ rụng
Thoảng hương trà
tóc em …”
Tập thơ đóng lại,
tôi vẫn nghe được mùi hương trà thoang thoảng đâu đây, nghe được mùi hương dịu
nhẹ làm say mê lòng người. Tôi dừng lại ở bài thơ này vì không phải những bài
khác không hay nhưng với tôi, đó là bài thơ hay đã để lại trong tôi một niềm cảm
xúc nào đó, niềm cảm xúc đó phải chăng về mùi hương trà cứ thoảng qua trong đầu
tôi ?
Cám ơn nhà thơ
đã cho tôi một lần nữa quay về “Phố núi” với tình cảm mến yêu nhất. Chúc cho
nhà thơ có nhiều bài thơ hay và đi thẳng vào lòng người như vậy.
Trần Thị Trúc Hà
Bài viết đăng trên trang web nhavantphcm.com.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét