Hình ảnh

Hình ảnh

2 tháng 12, 2013

Khánh Hòa - Quê Hương Tôi



NGHĨ VỀ EM…
       Em đến với chúng ta  từ khúc ruột miền Trung đầy nắng gió, tuổi mười bảy căng tràn nhựa sống, tâm hồn em sáng như đêm trăng rằm mười sáu.

       Em đến với chúng ta thật vô tình nhưng hữu lý, là lẽ tự nhiên, như sự sắp đặt từ lâu lắm rồi!

       Em đã tìm thấy sự đồng cảm ở chúng ta và viết lên những bài đầy xúc cảm!


       Bài viết của em rất thật, rất gần gũi, ngôn từ mượt mà, trong sáng. Em đã để lại lòng người đọc cái gì đó lưu luyến mà nhẹ nhàng, thanh thoát. Với biển, với mưa, với gió và với cả giấc mơ ... tất cả đều dịu dàng, tinh khiết. Em yêu quê hương, yêu gia đình, yêu bạn bè, yêu cả đất trời và yêu sự yên bình nơi vùng quê tĩnh lặng … Em yêu cái đẹp và luôn hướng cho người ta đến cái đẹp trên cuộc đời này!

       Thật sung sướng và hạnh phúc cho bất kì bậc cha mẹ nào khi nghe con trẻ thốt lên rằng:   

      “Đối với con - Ba là cả một bầu trời rộng lớn để con cảm nhận được sự chở che, ôm ấp của ba dù bất cứ nơi đâu”.

       Vẫn tấm lòng ấy, với mẹ cũng thế, nhưng em làm cho ta cảm thấy mẹ gẫn gũi, thân thương và bình dị:

      “… Giai điệu của bài hát bông hồng cài áo vang lên. Con nhắm mắt, hít một hơi cho căng tràn lồng ngực và bỗng thấy lòng mình dịu lại và bình yên. Với con đây là bài hát đặc biệt nhất-bài hát con hát dành tặng riêng mẹ. Từ thuở nhỏ, trong trí óc non nớt con chưa hiểu hết được những ca từ trong bài hát, một giai điệu nhẹ nhàng, trầm bỗng quá đổi thân thương và bình dị”.

       Cuộc sống ngày càng tất bật, bận rộn hơn, thậm chí chật vật hơn! Ta sẽ cảm thấy khô khan, rồi vô cảm nếu như không có ai đó như em viết lên vẻ đẹp của đêm trăng:

       “Đêm nay trăng sáng vằng vặt lúc về khuya! Ngôi sao sáng và to nhất trên nền trời và rồi một vài đám mây trôi nổi che khuất trăng cùng bao vì tinh tú, phút chốc trời lại sáng hẳn lên rồi lại “mờ nhân ảnh” !”

        Em yêu thiên nhiên, yêu những gì tạo hóa ban tặng cho con người. Em cảm nhận  từng cơn gió đi qua, gió tháng Giêng rồi gió tháng Tư:

         “Gió chiều nay dường như mát hơn, miên man hơn, rung rinh những chùm mai tươi hồng. Gió của ngày qua, gió của ngày nay và gió của mai sau, gió mang đến những niềm vui mới mẻ…Gió tháng Giêng, ngọn gió của những năm tháng êm đềm thổi mãi với lòng người, với thời gian….”.

        “Gió tháng Tư từng cơn thổi ngợp trời, diều nói gì với gió mà gió mang diều bay cao thế nhỉ ? Cánh diều chở những ước mơ, chở theo một tuổi thơ êm đềm, bình lặng .!”

         Hình như bây giờ hiếm có đứa trẻ nào yêu vẻ đẹp miền thôn dã với cánh cò trắng, đồng lúa bạt ngàn và những cánh diều xa tít tắp:

        “ Cứ mỗi trưa hè gió lộng, mọi người chìm vào giấc ngủ trưa thì lũ trẻ bọn mình lại trốn ra đồng, ra những đám lúa vừa mới gặt mà thả diều, diều bay cao quyện cùng gió ngàn có vị dịu mát của hương sen, vị thơm hương cốm của những đám lúa trổ bông và cái vị rát rát của nắng cháy nó cứ ngập ngừng và chùng chình lượn quanh!”.

       “Chiếc diều nhỏ bé và đơn sơ kia sẽ trở thành kỷ niệm, sẽ dậy hương tuổi thơ, mùi hương ngọt ngào, nồng thắm và chân chất chốn đồng quê !..”.

       Với em hình ảnh đàn cò trắng trên cánh đồng làm cho người ta thấy rất đẹp, đẹp luôn cả tâm hồn:    

        “Nhìn đàn cò trắng sải dài trên ruộng đồng mênh mông ta hiểu nỗi nhọc nhằn của mẹ cũng như bao người nông dân chân chất đồng quê…”.

        Rồi mưa và gió hòa vào nhau nhưng cũng rất dịu dàng, dễ mến:

         “Mưa hòa vào gió cứ nhẹ nhàng miên man làm rặng tre bên nhà vang lên tiếng nhạc réo rắt...”.

        Ước mong rằng đất nước ta có lớp lớp học trò như thế! Để ta chắc rằng tiếng Việt ta không bị lớp trẻ làm cho biến thái! Để ta không còn nghe tiếng thở dài ngao ngán “đạo đức xuống cấp”! Để ta tin tưởng rằng còn nhiều trái tim biết cảm, biết thương, biết chia sẻ cùng nhau!  

        Cảm ơn em! Tin rằng em sẽ hạnh phúc trong cuộc đời này!                                                 Thầy Nguyễn Hữu Huy - Hiệu Trường THCS Ngô Quyền (Tây Ninh)


MƯA CẦU VỒNG

Em đến đây từ miền Trung nắng gió

Tuổi hồn nhiên trong sáng tựa trăng rằm

Thật tự nhiên vô tình hay hữu ý

Như "hẹn từ muôn kiếp" cõi xa xăm !

Đối với ba: “Là bầu trời cao rộng”

Mẹ hiền như “nhạc điệu bông hồng”

Với thiên nhiên em hòa vào gió lộng,

Cùng cánh cò trên đồng ruộng mênh mông !

Rồi mưa gió cùng hòa chung một nhịp

Tạo cầu vồng bảy sắc tận thinh không.

Em ước thành muôn vì sao lấp lánh

Đem yêu thương chan rưới mọi cõi lòng !



Là dân biển em yêu trời cao rộng

Ví đại dương như lòng mẹ bao la

Biển vô tư như thiếu nữ hiền hòa

Em ôm lấy nhưng vòng tay không thể ! …

Thầy Huỳnh Công Bình
GV THCS Long Thành Bắc (Tây Ninh)
 ----



Em yêu lắm một miền quê
Tuổi thơ một thủa say mê trong lòng
.Tình người chất phác trắng trong
Đất mẹ ôm trọn trong lòng nhớ thương
.
. ‘’Khánh Hòa là đất trầm hương
Non cao biển rộng niềm thương tràn trề ‘’
.Bao nhiêu cảnh sắc đẹp ghê
Chứng tích lịch sử đất lề hương yêu
.
.Cam Lâm đẹp biết bao nhiêu
Biển bờ trải rộng rất nhiều cá Cua
.Bãi dài du khách nô đùa
Một nơi nghỉ mát nắng lùa cát xa
.
. Ẩm thực chẳng kém đâu mà
Bánh bèo bún cá làm ta vui lòng
. Đi xa em cứ nhớ mong
Những ngày biển hát mây lồng trăng mơ
.
. Nơi này ôm kín tuổi thơ
Nhìn em khôn lớn ước mơ vào đời
. Em lớn cũng với nụ cười
Lời nói chân chất bao người nông dân
.
.Vào đời đi xa hay gần
Miền hương yêu ấy vẹn phần em yêu
. Đời em tình thiệt thòi nhiều
Xa quê em thấy càng nhiều nhớ thương -
-
Một tuần mới xinh tươi -học tốt nhé !

Anh Trần Minh Lê

5 nhận xét:

  1. Theo chân Cua nhỏ , cô sang thăm cháu nè (hihi) , tuần mới vui vẻ , may mắn ..Cua nhỏ nhé!

    Trả lờiXóa
  2. Cô thăm Cua Nhỏ! Luôn vui vẻ hạnh phúc con nhé!

    Trả lờiXóa
  3. ...Tối vui vẻ ..nhá Út

    Trả lờiXóa
  4. Ê sao Sóc không chúc anh vui vẻ với mà chỉ chúc Út Cua nhỏ không dị.

    Trả lờiXóa